Những bước chòng chành bên ngoài catwalk
Cuộc dạo chơi lẫy lừng nhưng chóng vánh của Trương Ngọc Ánh trên sàn diễn thời trang đã là những bậc thềm đầu tiên cho sự nghiệp. Từ catwalk đến màn bạc, hầu như chị nằm trong số rất ít ngôi sao nữ trung thành với hình ảnh đầu tiên của mình. Và hiển nhiên, đối với Trương Ngọc Ánh, đó đã không chỉ là một cuộc dạo chơi.
Tôi vân còn nhớ hình ánh của chị những ngày mới nổi. Đó là những hình ảnh trên runway thời trang của thời đâu manh mún cái gọi là công nghệ biểu diễn thời trang. Hâu như chị không thay đổi nhiều lắm từ ấy đến giờ. Nhưng kiểu “người đẹp mặt ngầu” ấy trên sàn diễn thời trang, dường như không bùng lửa như ngày nay?
Khó có thể nói nghề người mẫu là một sự nghiệp nối dài. Đối với hầu hết, đó là “bước đệm” trước khi thật sự dấn thân vào ước mơ sự nghiệp, nhất là đối với ngành thời trang Việt Nam khi ấy. Và tôi đã kiếm cho mình những gì cần có từ công việc người mẫu: bản lĩnh, sự tự tin, sự chấp nhận, hay một chỗ đứng nền tảng. Nhưng rồi tôi có thể làm gì hơn được nữa? Hẳn nhiên sự sáng tạo, tính độc lập thì nghề nghiệp nào cũng cần. Nhưng liệu tôi có dám đứng lì trên catwalk 15 phút mà múa một bài tạo hình “sáng tạo” trong khi cả một bộ sưu tập chỉ diễn ra trong vài phút? Tôi có thể sáng tạo đến đâu bên ngoài một khung ảnh thời trang?
Đất phương Nam hoa lệ có vẻ đã không hù dọa gì được chị, hay phải chăng cuộc Nam chinh đã là một phân của một hoạch định sự nghiệp lớn?
Khó có thể nói đã có một sự trù hoạch tỉnh táo chi li nào. Khi ấy, trong tôi chỉ là một khái niệm rõ ràng rằng Sài Gòn là tâm bão của mọi hoạt động nghệ thuật, giải trí. Sự sôi động và màu sắc hào nhoáng đó, hẳn nhiên, là hấp lực lớn đối với bất cứ cô gái nào như tôi. Thế là tôi đi.
May mắn, hẳn nhiên là may mắn! Nhưng cũng có những khi lạc lõng, có những lúc hết tiền nằm nhà, chứ quyết sĩ diện cắn răng không gọi điện về nhà hay thất thểu “hồi gia”. Có thể gọi những cú chòng chành ấy đã luôn là những đợt sóng ngầm chỉ riêng mình trải qua.
Đến bao giờ mới hết chòng chành?
Vẫn còn chứ, đôi khi… chòng chành lắm chứ! Nhưng mình biết cách nuốt cái chòng chành ấy vào như thế nào. Và cũng có những người bạn để mình trút tâm sự.
Chị đón nhận mọi thứ đến trong đời, hay chủ động chọn lựa và định đoạt? Đôi khi bản nang đàn bà được ở thế bị động cũng là một cái thú?
Thường thì tôi không thích ở thế bị động, trừ khi chính mình muốn!
Sóng ngầm phía sau màn bạc Ngành công nghệ giải trí luôn xoay vòng với luật đào thải nghiệt ngã chỉ dành cho những bản năng sinh tồn mạnh mẽ và những cú bẻ lái ngoạn mục. Cho đến bao giờ, những cuộc rong ruổi ghé qua những số phận hư cấu xa lạ sẽ không còn hứng thú, khi mà đằng sau những chào mời của showbiz, số phận đặt vào lòng người đàn bà một đứa trẻ. Tên tuổi nào trong giới điện ảnh Việt Nam mà chị muốn vươn tới? Tôi có cho mình nhiều nghệ sĩ đàn chị để kính trọng và học theo. Nhưng có lẽ hội đủ tất cả, theo tôi, từ phong cách, dấu ấn đến đẳng cấp thực thụ, thì đó là cô Kiều Chinh. Nhưng trên hết, cái lửa dành cho điện ảnh của cô vẫn rừng rực bên trong vẻ khiêm cung trang nhã. Chị nhìn thấy đoạn đường cuối của mình với nghiệp diễn ra sao? Một nghệ sĩ lớn kết thúc bàng vai người mẹ án nhẫn? Hay một huyền thoại lui vào hậu đài khi thời hoàng kim không còn? Tôi sẽ ra đi khi mình hết ham muốn. Như một diễn viên? Hay như, biết đâu đây, một nhà sản xuất? Hoàn toàn có thể. Nhưng không phải là chóng vánh. Việc làm mẹ đã khiến tôi điềm tĩnh hơn với những tham vọng của mình, chắt lọc và tỉnh táo hơn. Đến ngay cả áp lực cầu toàn cũng được cân bằng lại. Con làm tôi trở nên vị tha hơn, nhưng không hề dễ dãi với công việc. Vậy để làm mẹ, chị đã phải hy sinh tham vọng? Không, mà trái lại, con dạy tôi biết phân biệt thế nào là vong thân phi lý để có thể tập trung vào những thứ giờ đây trở thành quan trọng nhất. Và tôi làm điều đó một cách hoàn toàn hạnh phúc.
Vài nét về vai diễn mới nhất
Trong Thuyền, Anh vào vai Thu Sắc, một cô gái xinh đẹp nhưng đầy bí ẩn có cuộc tình mang màu sắc liêu trai với chàng trai tên Thiền Sư do diễn viên gốc Thái Richie Kul thủ diễn. Thuyền là một phim trong chùm 6 phim ngắn Ngọc Viễn Đông của Đạo diễn Cường Ngô – kịch bán của nhà vãn Nguyễn Thị Minh Ngọc. Sợi dây xuyên suốt 6 phim ngắn là nét đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn và thân phạn của người phụ nữ Việt Nam trái qua nhiều thế hệ.
Công việc làm mẹ có ành hưởng đến sự hưng phân của chị với vai diễn mới trong tập phim “Thuyền”?
Không, tôi vẫn tràn đầy hứng thú với kịch bản này. Lại một chuyến phiêu lưu vào một số phận lạ, và một tứ kịch bản khá lạ. Bản thân nhân vật được ví như một con mèo có chín kiếp vậy, cho đến khi người đàn ông của cô ấy, vào cuối phim, phải thốt lên “Liệu nàng có tồn tại thật hay không?” Còn tôi được thỏa mãn đam mê hóa thân với việc ghé qua từng góc độ đa nhân cách của nhân vật nữ này.
Một tứ phim lạ, liệu bàn tính câu toàn có khiến chị e ngại với những viên sạn có thể gặp phài?
Tôi chẳng bao giờ hoàn toàn hài lòng khi xem lại những vai diễn cũ. Nhưng tôi luôn biết trước được rằng mình sẽ làm tất cả những gì có thể.
Khi dấn thân vào điện ảnh, và đam mê nó, như tình yêu vậy, ta chấp nhận cả những rủi ro và cả những hạt sạn. Ngay cả phim Hollywood, đâu phải không khó nhặt sạn? Nhưng rồi các nhà sản xuất vẫn làm phim, diễn viên vẫn đóng phim, và các nhà phê bình sẽ ngồi nhặt sạn. Sự đam mê tỉnh táo sẽ bao gồm cả những thực tế đó.
Sau các liên hoan phim quốc tế, không ai không thoáng chạnh lòng khi đoàn Việt Nam bước lên thảm đỏ chỉ ở tư cách khách mời. Có thể mất rất lâu mới có một sản phẩm điện ảnh Việt Nam xuất hiện tại các sự kiện danh giá ấy. Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà chúng ta đóng máy lại và ngưng sản xuất phim?
Xem Trương Ngọc Ánh – Một cuộc đời vẫn chưa đủ (P1)
Xem Trương Ngọc Ánh – Một cuộc đời vẫn chưa đủ (P3)
Thực hiện: Trác Thúy Miêu – Ảnh: David Dougan
Chỉ đạo nghệ thuật: Huy Võ – Trang điềm: Phương Vy
Tóc Hiếu: Nguyễn – Styling: Thảo Đào
Nhóm thực hiện