12h trưa giờ London, tôi thắt dây an toàn, máy bay bắt đầu lăn bánh trên đường băng. Hai tuần sắp tới tôi sẽ ở nhà, sẽ ăn thỏa thích các món ăn Việt, pha trà cho bố, nấu cơm cho mẹ, cà phê với bạn bè nơi những góc nhỏ kín đáo và vắng vẻ của Hà Nội. Sau đó, tôi trở lại London chớp nhoáng vài ngày trước khi ăn Giáng sinh nơi thành cổ Cologne, trước khi tới Amsterdam đón năm mới. Vậy là kết một năm, năm của rất nhiều dịch chuyển, những chuyến đi làm giàu tình yêu, và những mùi hương tưởng như tràn đầy của cả năm đột nhiên trở nên cô đọng hơn bao giờ hết.
Mùi hương, giống như thứ chìa khóa thần kỳ, chỉ một thảng cũng bùng mở những cánh cửa mà chẳng ai biết chúng vẫn ở đó, giống như chúng đã đóng quá lâu trên bức tường rêu, để rễ phong lan tràn kín hết cả. Những ngày London lạnh lẽo, tông hoa ngọt dịu dàng và thật “gái” Chloé EDT giống như lời nhắc nhở của mùa Hè đẹp đẽ và tình yêu dịu dàng tôi biết mình may mắn luôn được sở hữu, như khi anh đến thành Paris lần đầu và chọn cho cô vợ kén mùi một mùi hương thật Pháp. Khi nắng lên và London rực rỡ, tôi lại lựa những mùi ấm nóng, thậm chí gắt gỏng, hay trĩu nặng buồn thương như thứ hương trầm vẩn gian nhà gỗ cũ mọt. Cả cuộc đời tôi đi tìm sự trái ngược, không muốn và không dám để mình hòa tan với cuộc đời. Mùi hương, là thứ vũ khí bí mật để tôi đứng ngoài cuộc chơi trần tình mà không phiền tới ai.
Tôi đứng ngoài cuộc chơi ấy, an nhiên đi lại và tự mình ghi những mảnh ký ức bằng chỉ một vài mùi hương. Sa mạc Sahara khô rang và thung lũng hoa hồng của Morocco đã phủ mảng ký ức về mùi hoa hồng ngạt hắc của tôi bằng những con đường mênh mang, gió khô rang vượt đỉnh Atlas đưa hương hồng về xứ biển Essaouira với những bờ tường trắng và cánh cửa xanh. Hoa hồng Morocco vẫn thơm hắc như những mùi hồng khác mà tôi biết, nhưng ở trong không gian ấy, mùi hương mang thêm chút sắc sảo, giấu thêm chút hoang hoải của gió sa mạc, và trở nên tinh ảo hơn rất nhiều. Thay vì tinh dầu, tôi mang một nhúm cát Sahara về cho vào BST nhúm đất những nơi tôi từng đặt chân tới. Nhúm cát đựng trong ống thủy tinh ấy tôi chắc sẽ chẳng mở ra thêm một lần nữa, nhưng tôi an tâm biết chúng luôn mang mùi hoa hồng sa mạc; như nhúm đất của Cotswolds sẽ luôn mang mùi hoa dại và cánh đồng mênh mang mùa Hè làng quê nước Anh.
Năm mới chưa tới, tôi đã lên lịch vài vùng đất nữa. Tôi tiếp tục cuộc dịch chuyển của mình để giữ cho cuộc sống tươi mới, để quên thêm và học nhiều thêm. Những chuyến đi rồi sẽ đi vào quên lãng, ký ức giấu vào cánh cửa rồi lại ẩn mình rêu phong đợi mùi hương mở khóa. Tôi nắn nót viết tên anh vào từng lịch trình, nhắc nhở mình về tình quý giá, thứ tình được đọng cạn trong cả ngàn mùi hương, trong cả những mùi không mùi, trong cả một Hà Nội bụi bặm khẳn gắt mà tôi cứ những tưởng anh còn quá mới để hằn lên trên ký ức tuổi thơ hàng chục năm xưa cũ – ký ức Hà Nội ngây thơ trong trẻo thơm mùi nắng mới của tôi.
Tôi sẽ vẫn đi tìm sự trái ngược, vẫn cho mình được đứng ngoài làm người quan sát. Nhưng khi xếp đồ, cho vào túi chai Marc Jacobs Dot nhỏ xíu bạn tặng từ tháng 10 sau nhiều năm không gặp, tôi nhắc thêm mình cần dịch vào gần dòng chảy thêm một chút nữa. Dù có chậm, dù có mất rất nhiều năm, có thể là cả cuộc đời để hòa vào dòng chảy ấy, nhưng gần thêm được một chút, cũng là nắm tay những người thân yêu chặt thêm một chút. Bởi một năm trôi nhanh như thế, cuộc đời có bao lâu
mà hững hờ.
Xem thêm Lữ hành mùi hương
Xem thêm Một hành trình riêng tư
Và các bài viết khác về nghệ thuật nước hoa
Nhóm thực hiện
Bài: Mai Phương Mackey - Ảnh: Tư liệu