Diễn hài người ta không cười, diễn bi chẳng ai khóc
Có thể nói, trong làng kịch nói Sài Gòn thì Lê Khánh là một trường hợp rất lạ và “độc”. Ngay cả mối duyên với hài cũng là một điều hết sức hi hữu. Nhìn vào những bước đi đầu tiên của cô, khó có ai có thể nghĩ được rằng đó là một diễn viên đầy tiềm năng…
Đến giờ, dù đã là một ngôi sao nổi tiếng, nhưng cô vẫn còn giữ nguyên thái độ rụt rè với những thứ không thuộc về mình. Trước ống kính của nhiếp ảnh gia, Lê Khánh cứ như một cô gái mới lần đầu làm quen với ánh đèn và với việc tạo dáng. Khác hẳn hoàn toàn với một cô gái lúc nào cũng sẵn sàng quậy tưng bừng trên sân khấu. Có lẽ, việc này bắt nguồn từ chính tính cách ngày xưa của cô – một cô gái sống rất khép kín và ngại đám đông.
Ngày còn đi học, ngoài kỹ năng diễn cô còn phải học luôn cả cách rũ bỏ lớp vỏ ốc mà mình đã khoác lên người. Cô bảo: “Một đứa không thích nơi đông người, náo nhiệt lại chọn công việc diễn viên như tôi thì quả thật là rất mâu thuẫn với chính bản thân. Phải mất rất nhiều thời gian để tôi có thể mở rộng hơn thế giới của mình”. Tuy nhiên, nếu chỉ có thế thôi thì cũng chưa đủ để nói lên những điều kỳ lạ của Lê Khánh với nghiệp diễn viên. Ít ai ngờ rằng, cô gái cứ xuất hiện là khiến khán giả cười rần rần lại từng bị đuổi học khỏi trường sân khấu điện ảnh vì lý do diễn kém.
Sau học kì 1, lớp diễn viên bị đuổi học hết gần phân nửa. Mỗi người có một lý do khác nhau nhưng với Lê Khánh thì là vì… không có năng khiếu. Thầy Đức Hải thương tình nên mới “lụm” những cô cậu học trò này vào chung lớp đạo diễn mà mình đang dạy. Chẳng phải vì phát hiện họ có khả năng mà chỉ đơn giản là vì để mấy đứa nhỏ nghỉ học thì tội quá. Lần đầu tiên, trong trường có một lớp học mà diễn viên và đạo diễn học chung với nhau.
Cô chia sẻ: “Kể ra thì cái duyên của tôi với nghề này vẫn còn lớn lắm. Hồi đăng ký thi cũng chỉ cho vui vì bạn giới thiệu. Lúc thi tôi tưởng mình rớt vì các thầy cô chẳng ý kiến gì. Đến khi biết đậu thì mới giật mình. Đắn đo suy nghĩ, rồi viết cả nhật ký về chuyện này. Cuối cùng tôi quyết định theo học diễn viên. Tới lúc bị đuổi, cứ tưởng là mình đã xong vậy mà vẫn còn được tiếp tục và bám lì đến ngày hôm nay”.
Chính nhờ sự giúp đỡ này mà Lê Khánh bắt đầu đặt từng viên gạch cho nền móng sự nghiệp. Tuy vậy, với hài thì vẫn là một thứ gì đó rất mơ hồ. Trên con đường làm nghề, việc trở thành một diễn viên hài được yêu thích là một điều ngoài sức tưởng tượng của cô. Nhớ lại những ngày đầu loay hoay với chính con đường mà mình đã chọn, Lê Khánh bộc bạch: “Đó là một quãng thời gian mà tôi không thể nào quên được khi hoàn toàn bế tắc trong mọi hướng đi. Tôi đi diễn như một công việc thường ngày chứ không tìm thấy được niềm vui trong đó. Mỗi lần bước ra sân khấu là tôi lại hoang mang khi diễn hài người ta không cười còn diễn bi thì chẳng ai khóc…”. Và như lẽ thường tình, cô muốn bỏ cuộc để bắt đầu lại với một công việc đơn giản hơn.
May thay, khi sắp buông rơi tất cả thì mẹ là người khiến cô bừng tỉnh. Ngày cô bắt đầu đi học, mẹ là người đưa ra lời cảnh báo: “Đây là một cái nghề rất nghiệt ngã và nhiều thử thách”. Lúc cô nản chí, mẹ vực cô dậy để đi tiếp: “Nếu mới chỉ có một chút khó khăn như thế này mà con bỏ cuộc thì dễ dàng quá. Nếu con làm thế, con sẽ chẳng làm được điều gì hết trong cuộc sống này”. Vậy là cô bước tiếp dù vẫn chưa hình dung được mình sẽ phải đi như thế nào.
Cô tâm sự: “Hạ quyết tâm với nghề, tôi cứ thế mà đi. Vừa sải bước vừa tìm lối đi riêng”. Từ những bài học trên lớp cho đến những trải nghiệm thực tế đã giúp cô tìm ra được chiếc chìa khóa để mở cánh cửa thành công. Đó là: “Đời”, tất cả mọi vai diễn thành công đều mang hơi thở của cuộc đời trong đó. Vở kịch đầu tiên mà cô áp dụng điều này là Trái tim nhảy múa. Chỉ với một vai phụ, với một câu hát hài hước: “Ngồi quay tơ phải đâu… trâu bò, quay hoài”, vai cô bé Huệ bụi đời của Lê Khánh đã tạo nên một ấn tượng mạnh với khán giả. Duyên hài cũng theo cô từ đó…
Cứ như thế, Lê Khánh cứ từng bước xây dựng “thương hiệu” cho riêng mình. Không ồn ào, không khoa trương mà chỉ cần mẫn như một con ong chăm chỉ. Trên con đường đi của mình, ít khi nào Lê Khánh tự đặt ra cho mình áp lực của sự nổi tiếng. Cô không tự đặt ra mục tiêu “phải nổi tiếng” mà thường là tận dụng từng cơ hội mình có được. Cô gần như miễn dịch với mọi cám dỗ của nghề. Nên những thứ liên quan đến vật chất, danh vọng cũng không nằm trong danh sách sự quan tâm. Cái cô muốn là những vai diễn và khán giả.
Cô bảo: “Đứng trên sân khấu là một cảm giác rất kỳ diệu. Cũng vai diễn đó, cũng sân khấu đó nhưng mỗi một đêm, tôi lại có một cảm xúc rất khác nhau về nó. Tôi chưa biết gọi tên những cái đó là gì, chỉ biết là nó có thật. Và tôi yêu nó. Còn khán giả? Đó là tài sản quý báu nhất mà tôi có được trong cuộc đời”.
Những lát cắt thú vị
Càng tiếp xúc nhiều với Lê Khánh, người ta sẽ càng thấy được rất nhiều điều bất ngờ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì tất cả những điều đó đều phủ lên màu xanh của hy vọng và sự lạc quan. Không chỉ trong giới nghệ sĩ mà ngay cả trong đời sống bình thường, tìm ra được một người có chỉ số yêu đời cao như cô không phải là chuyện dễ.
Năm 2011, cô vụt sáng với vai diễn nữ đầu bếp quái chiêu trong Cô dâu đại chiến của đạo diễn Victor Vũ. Câu thoại “bấy bi à” của cô trong phim nhanh chóng trở thành một trào lưu trong giới trẻ. Những tưởng cô sẽ có một đợt tấn công như vũ bão vào điện ảnh với hàng loạt vai diễn mới, thế nhưng mãi đến Tết năm 2014, cô mới trở lại với Cô dâu đại chiến 2 cũng với nhân vật đầu bếp Quyên. Khoảng giữa của hai phần phim không ai thấy Lê Khánh tham gia tác phẩm nào.
Người ta bảo là do cô kén vai… Cô thừa nhận là có nhưng với một lý lẽ rất riêng của mình: “Tôi không muốn người ta mời mình vào những vai diễn mà chủ yếu là tận dụng sức nóng của mình từ thành công trước. Điện ảnh giúp tôi đến với nhiều khán giả hơn nên vì thế tôi càng phải cẩn trọng để không đánh mất niềm tin nơi họ”.
Và ngay sau đó cũng chính cô lại tự tìm ra câu trả lời khác cho chính mình: “Ở Việt Nam rất lạ, nhiều khi diễn viên bị gắn cho cái mác “khó mời” chỉ vì đã thành danh từ một bộ phim nào đó. Ai cũng nghĩ như vậy nên thiệt thòi cho diễn viên nhiều lắm. Lắm khi có những kịch bản hay mà do cách nghĩ này nên chẳng bao giờ tới được tay diễn viên”.
Vậy thì Lê Khánh sẽ làm gì để thoát khỏi những điều này? Câu trả lời là chẳng làm gì hết. Cô cứ thế mà đi diễn kịch, đóng phim truyền hình đều đặn. Bởi với cô, hai thứ đó là công việc thường ngày mà cô phải làm để kiếm sống.
Có thể thấy, với mỗi một sự việc, Lê khánh luôn có những suy nghĩ rất đặc biệt, chẳng giống ai. Câu chuyện về “đỉnh vinh quang” của nghề cũng vậy. Ai thích đứng trên đỉnh thì cứ việc, riêng với Khánh thì đó lại là thứ đáng sợ nhất. Vì lẽ đơn giản đã đi lên được thì cũng sẽ có lúc phải bước xuống. Đó là quy luật bất biến của vạn vật. Thứ mà cô nàng sẽ làm là chinh phục đỉnh cao chứ không phải là việc làm sao để đứng ở trên đó mãi mãi…
Lê Khánh rất hay cười và luôn giữ cho mình một thái độ lạc quan nhất có thể. Phải chăng vì thế nên cô bước qua những khó khăn trong cuộc sống lẫn sự nghiệp một cách rất nhẹ nhàng? Đối mặt với sóng gió, cô không gồng mình lên để đối chọi mà đa phần là chọn cách đứng nhìn nó một cách nhẹ nhàng nhất.
Cô lý giải. “Sự việc nhiều khi chỉ có một mà mình suy nghĩ nhiều quá thành ra đến mười. Sau đó lại băn khoăn, trăn trở hay cau có khó chịu. Chẳng giải quyết được việc gì cả ngoài việc khiến mình… già hơn. Còn nếu như buồn quá thì… khóc một trận là xong”.
Hình như đó cũng là thứ ít ỏi mà Lê Khánh “giống” với bạn bè của mình nhất. Cô chọn cho mình một góc, một nơi nào đó mà mẹ không biết và khóc òa lên để giải tỏa những ấm ức. Cô con gái giờ đã lớn, đã cứng cáp, vẫn sợ làm mẹ mình buồn, với cô mẹ chỉ được biết “kết quả” chứ không được thấy “quy trình xử lý cảm xúc”…
Ấy vậy mà trong cô lại chưa từng tồn tại nỗi cô đơn – thứ mà nhiều nghệ sĩ vẫn hay thường nhắc đến. Khẽ cười, cô nói: “Cô đơn hay không là do mình. Tôi có công việc mà bản thân rất yêu thích đến mức có thể sống chết với nó. Tôi lại có bạn bè, khán giả và cả những người thân xung quanh mình. Vậy thì sao lại phải cô đơn? Tôi đang rất là hạnh phúc nữa là khác”.
Và điều cuối cùng ở Lê Khánh cũng là một thứ nằm ngoài số đông. Là người của công chúng – dân showbiz chính hiệu nhưng dường như những thứ đặc thù của nơi này lại không hợp với cô. Không bon chen lợi danh, chẳng đua đòi vật chất, ngay đến cả thói quen xài mạng xã hội Facebook của nghệ sĩ để giao lưu với khán giả thì cô cũng đành nói “không quen”.
Cô cười hóm hỉnh: “Tôi tự nhận là mình dốt Internet lắm. Facebook cũng có nhưng năm phen mười họa mới vào một lần. Tôi không tìm thấy được niềm vui nào trên đó cả. Tôi chỉ thích đọc những điều mọi người viết. Tôi cũng đã cố gắng yêu nó nhưng không thể. Ngộ ghê vậy đó. Nên đành chịu”.
Nhóm thực hiện
Bài: Khắc Trung- Chỉ đạo mỹ thuật: Dzũng Yoko Ảnh: Trọng Đức - Make up: DY- Hair: Daneil Wong