Không, đây hẳn không phải là một diva nổi loạn để làm mồi cho cuộc khen chê của đại đồng công chúng. Nhưng đây có thật sự là một “gái ngoan” làng thời trang?
Mắc áo thông minh và mắc áo có quá nhiều thái độ
“Hư” thì rõ ràng không phải, vì cái “tội” lớn nhất cô từng phạm phải là đi liên hoan với lớp đến tận sau nửa đêm. Nhưng có lẽ những ai nghĩ Tuyết Lan “ngoan” thì sẽ sớm hiểu rằng cô gái này không bước chân vào nghề thời trang để nhận những cái xoa đầu, và cô gái trẻ này cũng không phải dễ dàng để bẹo má.
Vì một lí do nào đó, người mẫu tại Việt Nam được, hay bị, coi là nghệ sĩ. Họ cũng phải hành xử như người-của-công-chúng-bị-mất-quyền-công-dân. Nhưng kì thực, xét về bản chất chuyên môn, chúng tôi không phải là những nghệ sĩ giải trí để rao bán hình ảnh cá nhân và câu chuyện cuộc đời. Cũng như mọi vị trí công việc trong một ê-kíp thời trang, người mẫu nên là một người chuyên nghiệp và ắt nhiên, không nên có quá nhiều ý kiến. Người mẫu không chỉ là những cái mắc áo, đương nhiên, vì chúng tôi là những cái mắc áo đẹp mắt, thông minh và chuyên nghiệp, và sẽ rất phiền với một cái mắc áo có quá nhiều quan điểm lẫn thái độ. Màu sắc cá tính của một người mẫu nên là ngôn ngữ không lời thể hiện trước ống kính camera. Thế giới hậu đài của các cô gái trẻ, đẹp, đầy tham vọng và có cả gót cao lẫn móng tay nhọn, đã quá đủ chất “thái độ” rồi. Tôi chỉ muốn làm công việc của mình thật tốt. Và mọi chuyện đều ổn cho đến giờ, những cuộc thi và những bộ ảnh, đó là tất cả những gì tôi đã dốc lòng ‘bón mớm’ cho công chúng, một cách hết mình và sòng phẳng, không hơn không kém.
Tôi đến từ một gia đình, và tôi bất bại!
Như bao cô gái dư thừa chiều dọc khác, Tuyết Lan cũng từng mặc cảm về chiều cao của mình. Cô thường thắc mắc vì sao mình…cao quá, cao hơn cả chị mình. Cô cảm giác mình bị “thừa” cơ thể và không biết làm gì với ngần ấy diện tích thừa thãi. Thậm chí đã có lúc cô nhỏ ước gì có thể…cưa chân cho thấp bằng chúng bạn. Nhưng cảm giác đó qua đi mau chóng khi vào những năm cấp 3, với ao ước phổ biến nhất của đám bạn đồng trang lứa là chiều cao, cô biết rằng mình may mắn, đặc biệt vì đã không tự cưa chân.
Tất cả mọi chuyện đều đổi thay từ đấy, kể cả mơ ước trở thành cô giáo. Và có lẽ cũng từ đấy, tiền đồ phía trước mất dần màu sắc bằng an và bình dị như đã được định sẵn. Nó đa sắc hơn, tối nghĩa hoặc hay ho hơn, nhưng trên hết, ẩn chứa đầy sự bất an đến thú vị. Ðường runway không bằng phẳng như nó có vẻ, và đặc biệt trong suy nghĩ của các bậc phụ huynh, nó gập ghềnh vô lường.
Nhưng cô nhỏ liều mạng, như bao kẻ trẻ trung và liều mạng khác, bị hút vào đường catwalk phiêu lưu ấy, bắt đầu với VNTM:
Tôi vốn là đứa nhóc có thể khóc ngằn ngặt đinh tai nhức óc hàng xóm khi bị mẹ bỏ ở nhà một mình, hẳn nhiên, việc chứng kiến quá trình thử thách, lột xác và trưởng thành của tôi qua sóng truyền hình là cả một giai đoạn “cách mạng định kiến” với mẹ tôi. Nếu như tôi bắt đầu sự nghiệp bằng một cách thông thường nào khác, ắt mẹ tôi đã chẳng thể tận mắt chứng kiến được những thử thách phía sau cánh gà.
Giờ đây, một khi đã thật sự nhập cuộc, tôi làm tất cả mọi thứ để bảo đảm xác suất “lành lặn” cao nhất cho bản thân. Một vài cú trượt chân hay xây xước, đối với mình có thể là không đáng kể, nhưng tôi có một người mẹ sau lưng mình, và khi tự chịu trách nhiệm cho bản thân, tôi còn chịu trách nhiệm luôn cho sự an vui của mẹ. Một cú sảy chân đối với bản thân tôi có thể chỉ có giá trị ngang một cục u giữa trán, nhưng với đấng sinh thành, tôi thậm chí không thể mường tượng được nỗi đau. Cuộc chơi này là của tôi, và khi mẹ tôi còn dõi theo sau lưng, trong các xác suất mà tôi chọn không có hình ảnh mọt bại binh thất thểu!
Thử thách đầu tiên: Những Kẻ Khiếm Nhã
Trước khi đến với VNTM, kinh nghiệm trình diễn duy nhất mà Tuyết Lan có được cho mình là những bước chân lập cập trên đôi gót chỉ cao 5 phân của chương trình Thời trang và Cuộc sống
“Tôi biết mình cần một bàn đỡ, một thứ bàn đỡ có “lò xo” – đủ sức bật không phải để đưa tôi đến đích, mà là đến xuất phát điểm có lợi thế nhất.
Khi chỉ còn có tôi và Huyền Trang cùng đứng bên nhau chờ kết quả, khi ấy trong tôi chỉ có một suy nghĩ: “Cuộc thi sắp…bắt đầu!” Mà cũng đúng như vậy thật, dù đó là tôi hay Huyền Trang, chúng tôi cũng chỉ là hai cô gái đứng chờ sẵn ở vạch xuất phát. Vị trí thứ hạng có chăng sẽ cho mỗi người một điểm đứng ít nhiều lợi thế hơn mà thôi. Kết thúc Việt Nam Next Top Model, đối với tôi, chính là khi cuộc chơi thật sự bắt đầu”
Và “cuộc thi” khốc liệt ấy đã bắt đầu với những thử thách quái ác bất ngờ nhất, hầu như ,không mấy liên quan đến kỹ năng catwalk.
“Ngay từ những ngày đầu xuất hiện trong VNTM, việc lần đầu tiên ý thức được những người không quen đang “nhận ra” mình trên phố, tôi đã học cách nói khẽ hơn, tiết chế cả đến nụ cười, nhưng tôi khoan khoái và thụ hưởng điều đó. Nhưng ngay sau đêm trao giải, những tin nhắn khiếm nhã hơn rất nhiều đã bắt đầu hạ cánh xuống hộp thư điện thoại. Pha trộn trong tất cả cảm xúc, phải thừa nhận rằng cú “chào sân” này đã khiến tôi hành xử như một đứa con nít bị bắt nạt thật sự: ‘Tại sao họ lại lỗ mãng với mình vậy? Quyết định đi theo nghề người mẫu và chỉ số chiều cao của tôi đã cho họ một cơ sở để đánh giá nhân cách tôi vậy sao?’ Dằn vặt ghê lắm, và rồi cũng phải cho qua một cách bình thản hơn – cuộc chơi đang thật sự bắt đầu. Vào cuối ngày nhìn lại thì chẳng có gì là cá nhân ở đây cả. Họ không phải là người thân của tôi, ơn Trời, và tôi cũng không hề là bạn bè của họ. Họ đã hành xử đúng theo một tập quán hành vi riêng của họ, và tôi cũng sẽ làm đúng như vậy, theo cách riêng của mình. Rồi từ từ thì các bên cũng sẽ hiểu nhau thôi. Cuộc chơi này là của tôi, và tôi định là trong cuộc chơi ấy, họ không phải là những người làm luật. Tôi biết rằng họ làm vậy không vì họ đánh giá tôi thấp, chỉ là vấn đề lối sống. Có lẽ thế! Còn ngoài ra, tôi hoàn toàn an ổn với tình trạng nổi tiếng này. Ít nhất là khi nhận một lời khen rằng tôi đẹp, tôi sẽ không nghĩ rằng họ nói quá!
Có không chỉ là những hệ lụy, bởi rất có thể đó là những món bonus của công việc nổi-tiếng-chuyên-nghiệp lắm chứ? Các mối quan hệ thú vị, hoặc thậm chí một cuộc tình chẳng hạn?
Tình yêu không nên, và chưa bao giờ nên là một bonus của nghề nghiệp. Của nhan sắc thì được. Bản thân một cô gái đẹp sẽ biết cách từ xoay sở cho mình những “lợi ích cộng thêm” ấy, nhưng nếu quá liều cũng chưa chắc là điều hay. Như thuốc bổ, hay nữ trang vậy. Càng nhiều càng khó biết đâu là món thật sự giá trị và đáng quý, tôi nghĩ là vậy.
Hãy để nước mắt chuyển hóa thành mồ hôi
Say máu chiến và được đào luyện bằng kinh nghiệm thực chiến trong cuộc đua trên đường runway trong và ngoài nước, có vẻ như người ta cũng sẽ chẳng ngạc nhiên nếu một ngày cô làm thí sinh trong một cuộc thi sắc đẹp.
“Á, không, trước khi bắt đầu một cuộc thử sức, tôi đã nhận chân sở trường lẫn sở đoản bản thân. Rõ ràng là với nụ cười kéo từ mang tai bên này đến tai bên kia, tôi không phải là nhan sắc mẫu mực cho một hoa khôi hay hoa hậu. Ðương nhiên là tôi có khả năng diễn thuần thục với áo dài hay chụp beauty, nhưng một cuộc thi sắc đẹp thì không. Hơn nữa, cá nhân tôi rất cảm phục các hoa hậu giữ được danh hiệu và hào quang trong suốt nhiệm kỳ sở hữu vương miện. Ðó là cả một áp lực về hoạt động xã hội mà tôi không cho rằng cá nhân mình có thể đáp ứng được. Dẫu sao thì một chuyến đi từ thiện nằm ngoài áp lực giữ vững danh hiệu, đối với tôi cũng đáng trọng không kém.”
Còn những cuộc “chiến chinh” mở rộng “bờ cõi” khác?
Lấn sân lãnh vực à? Tôi mới đang ở những đoạn đầu của runway sự nghiệp, sao phải toan tính chi chuyện vãn cuộc? Ca hát thì chắc là không rồi, vậy mà đó lại là phần thi năng khiếu của cuộc thi tìm kiếm người mẫu Elite (cười lớn). Ðơn giản là vì ngay cả công ty đại diện của tôi cũng không nghĩ rằng đó là phần thi quan trọng trong một cuộc thi tìm kiếm người mẫu. Thế là tôi chọn mặc một chiếc áo dài và hát bằng tiếng Việt. Ðiều này đúng là có khiến tôi tự tin, nhưng không đủ để tôi tưởng rằng mình hát hay. Thú thật, tôi hát dở ẹc! Nếu để chuẩn bị một phần thi tài năng để thể hiện tố chất văn hóa vùng miền và sự năng động rõ nét nhất, nếu làm lại từ đầu, tôi thà chọn năng khiến là môn banh đũa. Dám chắc là sẽ vui và không ai đấu lại tôi môn này, còn ca hát thì tôi thích để cho những ca sĩ chuyên nghiệp làm điều đó hơn. Tôi là một người mẫu!”
Không thi sắc đẹp, không chọn lấn sân bừa bãi, bạn sẽ làm gì một khi tuổi nghề người mẫu không bao giờ là quá dài?
“Ðó chính là thử thách của tôi. Với một nền công nghệ thời trang phát triển hơn, thị phần tiêu dùng tuổi trung niên mới là tiêu điểm chính của các nhãn hàng, điều này dẫn dắt theo tuổi nghề kéo dài hơn của người mẫu. Tuổi hưu non của người mẫu là một dấu hiệu rõ rệt của sự bán chuyên. Rõ ràng điều này đồng nghĩa với việc xem sàn diễn thời trang là sân khấu giải trí, nơi ưu đãi tuổi trẻ và nhan sắc, mà thiếu hẳn yếu tố thương mại. Hẳn nhiên là một Tuyết Lan thì không thể thay đổi cho cục diện công nghệ thời trang Việt được, nhưng tôi tin vào thời điểm của độ tuổi đó, tôi sẽ có thể đứng vào hàng ngũ những model gạo cội mà vẫn sải bước trên đường băng chuyên nghiệp.”
Catwalk Việt đã có những thế hệ người mẫu trung niên hệ tiên phong chưa?
“Chị Xuân Lan chẳng hạn, tôi xem chị ấy như một cái mốc để hướng tới. Tỉ lệ thuận với tuổi nghề là sự chín mùi trải nghiệm và phạm vi hoạt động rộng hơn, và cả sự chọn lọc của tần suất xuất hiện. Ðôi khi tôi ước gì mình là thí sinh của mùa VNTM thứ 2 để được giáp mặt với những thử thách và cả sự khắc nghiệt của Xuân Lan. Chị ấy thu hút sự khâm phục chân thành nhất của tôi.”
Ðó không phải là một vị giám khảo dễ chịu…
“Tôi thích điều đó, tôi cũng phải là một thí sinh dễ bị dọa…”
Mùa đầu của VNTM đã quá êm đềm chăng?
“Tôi đã vượt qua, không trầy xước!”
Còn Elite?
“Về thời lượng thì không thể so sánh được với những tập lên sóng ròng rã của VNTM, nhưng thử thách thì khắc nghiệt không kém. Chỉ có một điều mà các đối thủ của tôi không hề biết, đó là họ tiếp lực cho tôi rất nhiều khi ồ à rằng “Người Việt Nam mà cũng… cao quá ta? Ở đó có…nhiều người mẫu không?” Chính nhờ họ mà tôi nghiến răng tỉnh bơ trong những buổi chụp hình tím tái giữa trời lạnh, và trả lời theo cách của tôi: Vâng, con gái Việt Nam cao ngồng, và người mẫu Việt Nam lì đòn như vậy đó! Vấn đề của cuộc thi lần này đối với tôi không còn là kết quả nữa.
Dẫu vậy, không thể không tiếc nuối khi cuộc chơi ngừng lại với tôi ở ngoài vòng top 15. Thật ra tôi đã thất vọng và ngỡ ngàng cho nhiều thí sinh khác hơn là cho chính mình. Họ đều đẹp và điêu luyện trong quan niệm của tôi, và tôi tiếc đến sững sờ khi họ cũng phải chấm dứt cuộc đua quá sớm cho họ. A, ít ra là tôi tỉnh rụi và khá thăng bằng với kết quả. Hầu hết các cô ấy còn rất rất trẻ, không ít đi cùng với mẹ, và khóc òa lên khi biết kết quả. Tôi nghĩ giá mà mình cũng mẫn cảm và dễ khóc òa tức tưởi như vậy được lại hay, nhưng biết sao được, tôi còn có quá nhiều thử thách phía trước.
Nhóm thực hiện