Hồn ma của quá khứ – blog My Vũ
Nhiều lúc tôi tự hỏi mình, là con người tạo ra kỷ niệm hay chính những kỷ niệm định nghĩa một con người?
Mỗi con người trong chúng ta đều có cách nhìn và nhận biết về vạn vật, thế giới vô cùng khác nhau dẫu cho chúng ta có cùng sống trên một mảnh đất, ăn cùng một món ăn, đọc cùng một cuốn sách. Và bởi thế, nhiều người chọn cách nhìn lại quá khứ qua những tấm ảnh, có người chỉ luôn muốn sống và tồn tại trong quá khứ, nhưng có những người quyết nhấn nút ”Xóa” và không bao giờ ngoảnh mặt quay đầu nhìn lại kể từ đó.
Còn tôi ư? Tôi chọn viết. Viết để gửi niềm hạnh phúc, nỗi đau tôi đã có vào từng câu chữ. Viết để nhận định sự thay đổi. Viết để lưu lại những trải nghiệm cuộc sống qua hai giai đoạn: thực tại và quá khứ.
Nhiều lúc tôi tự hỏi mình, là con người tạo ra kỷ niệm hay chính những kỷ niệm định nghĩa một con người? Là những bức ảnh, mùi hương, âm thanh gợi nhớ bạn tới một cuộc hành trình đã qua? Là những giọng nói, hơi ấm, hình bóng quen thuộc thi thoảng nhắc nhở bạn nơi đâu trái tim bạn thực sự thuộc về? Thế rồi khi hiện tại cũng sớm sẽ chỉ là quá khứ, đôi lúc bạn lại trơ trọi thơ thẩn ngắm nhìn một tương lai quá đỗi mơ hồ, ngập lụt trong những kỷ niệm chóng vánh lúc rõ lúc không.
Tôi thường nghe mọi người khuyên bảo nhau rằng: “Hãy cố quên đi quá khứ để sống tốt với hiện tại hơn”. Điều đó làm tôi chau mày suy nghĩ: “Tại sao phải quên?”
Có lẽ, cái quá khứ đã từng khiến con tim bạn trăn trở, tan nát hòa quyện cùng với từng phút giây rực rỡ niềm vui thực sự quá ám ảnh để khiến một ai đó có thể dứt bỏ, chỉ hoàn toàn tập trung tư tưởng vào cuộc sống hiện tại mà họ đang có.
Nhưng bất kể rằng tốt hay xấu, xóa bỏ đi quá khứ thì sự tồn tại của chúng ta ngày hôm nay có ý nghĩa gì?
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được những lời nói trẻ con vô ý của đứa bạn cùng lớp chợt buột khỏi miệng của nó chê bai tôi học dốt, thua kém nó và không xứng đáng sống trong gia đình có các anh chị em giỏi giang đáng ngưỡng mộ. Con bé 12 tuổi ngày ấy chỉ lẳng lặng về nhà ôm chặt em mèo, bật khóc tức tưởi vì sự tự ti do định kiến sơ sài không có cơ sở mà người khác đặt ra.
Tôi sẽ không muốn quên đi sự nóng nảy cứng đầu của chính bản thân mình làm tổn thương những người gần gũi xung quanh mà tôi yêu thương nhất, hoặc còn tệ hơn, làm tan vỡ trái tim họ bởi sự ích kỷ vô cùng lớn không kiềm chế được.
Tôi chẳng thể quên mình nhắm mắt vờ ngủ, biết rằng người bạn thân lâu năm từ thuở còn thơ chăm chú nhìn và lén lút nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn mà có lẽ lúc đó cậu ta cũng thừa hiểu rằng cái tình cảm mà cậu ta thầm giữ kín bao lâu đó sẽ không bao giờ được đáp lại.
Tôi không quên, không phải vì tiếc nuối.
Tiếng nói văng vẳng đinh tai nhức óc của đứa bạn ngày đó thay vì là một nỗi đau không thốt nên lời, sớm đã trở thành một trong những động lực lớn thúc đẩy mọi cố gắng trong quãng đường tôi đặt bước chân lên. Tôi mìm cười và nhận ra rằng, thực chất đó chỉ là một viên sỏi nhỏ bé nằm lạc lõng trong vô vàn những chông gai khác mà mình còn phải đối diện.
Và rồi tôi tự hiểu, tôi đã tự làm đau chính bản thân mình khi quá đỗi vô tâm không để ý tới cảm nghĩ của bất cứ ai chỉ trừ mình ra. Những lời nói, hành động nông nổi khiến tôi hàng đêm quay quắt mong ước giá như tôi có thể rút lại hoặc xóa bỏ. Nhưng nếu như không từng là thế, liệu sẽ có bao giờ chúng ta học được cách kiên nhẫn mở lòng đón nhận tình cảm chân thật và giữ gìn lấy nó?
Có những giai đoạn trong cuộc đời, bạn phân vân đấu tranh cái ranh giới giữa tình bạn và tình yêu. Sự quen thuộc gần gũi nhiều lúc khiến bạn nghĩ rằng có thể đó là điều mà số phận mang đến. Nhưng càng cố nắm chặt lấy nó, như những hạt cát trong lòng bàn tay sẽ sớm tuôn rơi đi hết qua từng kẽ ngón tay, bạn sẽ phải học chấp nhận gạt bỏ lý trí và nghe theo con tim mình thực sự mong muốn gì.
Lẽ tất nhiên dẫu ít hay nhiều, mỗi ngày trôi theo dòng đời vội vàng, bạn sẽ không thể ngừng có những khoảnh khắc thoáng nghĩ bất chợt về những hồn ma trong quá khứ và thầm tự hỏi rằng nếu như bạn chọn lối đi đó, liệu cuộc đời sẽ khác biệt đi nhiều? Liệu bạn có hạnh phúc hơn? Liệu đó mới là sự lựa chọn đúng đắn?
Câu trả lời duy nhất của tôi cũng chính là một câu hỏi: “Bạn có thực sự muốn vứt bỏ những gì mình đang có hay không?”
Xem thêm Dung nhan của quá khứ
Blog My Vũ
Ảnh minh họa