Khi các nhà thiết kế thời trang “đá chéo sân” với vai trò đạo diễn
Không chỉ quen phác họa ý tưởng bằng giấy và bút vẽ, những nhà thiết kế sau đã tận dụng đôi mắt thời trang của họ, thử sức ở vai trò đạo diễn để tạo ra những thước phim được đánh giá cao cả về mặt nội dung lẫn hình thức.
Không an phận trong một lĩnh vực, nhiều nhà thiết kế thời trang đã lấn sân sang một lĩnh vực có hàm lượng nghệ thuật cao, đó là điện ảnh. Không xét về mặt thành công thương mại hay liệu họ có thuyết phục được các nhà phê bình nhưng có một điểm chung mà mọi nhà thiết kế đều chia sẻ khi đảm nhận vai trò đạo diễn: họ chắc chắn rằng những thước quay của mình đều thời thượng và sành điệu hết mực.
TOM FORD – A SINGLE MAN (2009) VÀ NOCTURNAL ANIMALS (2016)
Nhắc đến Tom Ford là nhắc đến một triều đại Gucci buông thả, quyến rũ hút hồn. “Ma lực” đó theo chân nhà thiết kế ngay cả khi ông đứng sau ống kính máy quay. Chỉ với vỏn vẹn hai tác phẩm, Tom Ford đã xoá tan mọi nghi ngờ của khán giả về khả năng cầm trịch điện ảnh lẫn thời trang.
Bộ phim đầu tay, A Single Man (2009), là một tuyệt phẩm về thời trang đơn sắc những năm 60. Không chỉ thể hiện chuyên môn thiết kế cả đồ nam và nữ, Tom Ford còn khẳng định sự gợi cảm không nhất thiết phải hở hang táo bạo như những tạo hình mà ông thực hiện tại Gucci. Charlotte Roberts (Julianne Moore thủ vai) vẫn toát ra tính nữ quyến rũ, khiến người xem phải tò mò ngay cả khi mặc một chiếc váy maxi dài đến mắt cá. Chính những đường cong được nhấn mạnh nhờ phần vải đen ở hai bên hông váy, đường may chau chuốt vừa vặn đã hoàn thành xuất sắc “công tác” tạo nên một bộ cánh đơn giản nhưng không đơn điệu. Nữ chính tuy không xuất hiện trong nhiều diện mạo khác lạ, nhưng khoảnh khắc váy đen – trắng của Julianne Moore vẫn luôn được nhắc đến trong danh sách những tạo hình mang tính biểu tượng trên phim ảnh. Đồng thời, bộ phim cũng nhận được nhiều đề cử và là một bước khởi đầu thành công của vị đạo diễn “tân binh.”
7 năm sau, nhà thiết kế lại một lần nữa cầm máy, và lần này, “chất Tom Ford” đầy sức gợi được thể hiện rõ hơn bao giờ hết qua phim tâm lý giật gân Nocturnal Animals (2016). Không còn chịu trách nhiệm thiết kế trang phục nhưng sức ảnh hưởng từ tư duy thời trang của ông vẫn bao trùm lên phong cách chung của nhân vật Susan Morrow (Amy Adams thủ vai). Nhìn vào chiếc LBD khoét sâu phần cổ, kết hợp cùng trang sức tròn to bản, bạn không thể nào không nhìn thấy bóng dáng của BST Gucci Xuân-Hè 1996. Tiết chế tối đa hoạ tiết và màu sắc, những bộ cánh của nữ chính toát lên rung cảm “silent luxury” như được kiến tạo từ một nhà thiết kế chuyên thời trang cao cấp. Nocturnal Animals cũng là một trong những bộ phim thuộc thập niên 2010 nhận được nhiều lời khen về cách phác họa thời trang công sở.
Agnès B. – ĐẠO DIỄN MY NAME IS HMMM… (2013)
Nhà thiết kế người Pháp, mẹ đẻ của thương hiệu cùng tên nhiều lần xuất hiện trong Tuần lễ thời trang Paris là một tín đồ điện ảnh. Bà nhiều lần thể hiện niềm yêu thích và sự đầu tư cho những bộ phim, chính thức đánh dấu vai trò đạo diễn với bộ phim Je m’appelle Hmmm…vào năm 2013. Tuy tác phẩm đầu tay không quá đột phá về cách quay dựng, song tiếp xúc với “đứa con” của đạo diễn Agnès B khiến khán giả quen thuộc với những món đồ đậm chất Pháp đời thường, trong một bộ phim Pháp do chính người Pháp thực hiện.
Laura & Kate Mulleavy – Woodshock (2017)
Cặp chị em sáng lập Rodarte trải nghiệm vai trò đạo diễn 12 năm sau khi “khai sinh” ra thương hiệu xa xỉ. Giống như Tom Ford, họ lựa chọn dòng phim tâm lý gay cấn và khám phá chủ đề về những ám ảnh tinh thần hậu bi kịch qua Woodshock (2017).
Đặt bối cảnh ở rừng hồng sam sâu thẳm, tủ đồ của Theresa (Kirsten Dunst) là sự luân chuyển giữa fairy-core ma mị qua váy slip dress lụa và những điểm chấm phá khác lạ từ hơi thở thành thị như sequin. Tuy nhận được nhiều lời khen về mặt hình ảnh, song Woodshock, theo ý kiến từ đại chúng, cần thêm nhiều cải thiện về nội dung. Chị em Mulleavy có tiếp tục với vai trò đạo diễn hay không còn là một câu hỏi bỏ ngỏ, nhưng giới mộ điệu hẳn sẽ mong muốn được thấy sức sáng tạo của các nhà sáng lập Rodarte trên màn ảnh lớn một lần nữa.
Bài: Hải Yến
Ảnh: Tổng hợp