Hai nền văn hóa, hai cặp vợ chồng, một câu chuyện
Bộ phim gốc của Đan Mạch, do Christian và Mads Tafdrup đạo diễn, bắt đầu bằng một cuộc gặp gỡ tưởng chừng vô hại giữa hai gia đình đang trong kỳ nghỉ: gia đình Đan Mạch và chủ nhà người Hà Lan của họ.
Trong đó, hai vợ chồng Dalton và cô con gái Agnes là một gia đình người Đan Mạch xa xứ, đang đi nghỉ ở Ý, họ gặp một gia đình người Hà Lan và được họ mời đến nhà. Những gì có vẻ là một cử chỉ hiếu khách ban đầu nhanh chóng trở thành một trải nghiệm vô cùng khó chịu khi bản chất nham hiểm của chủ nhà bộc lộ. Đây cũng là câu chuyện cốt lõi trong bản chuyển thể mới nhất của Mỹ năm 2024.
Một trong những điểm khác biệt đáng chú ý nhất giữa hai bộ phim là quốc tịch của các nhân vật. Trong phiên bản Đan Mạch, Ben và Louise là người Đan Mạch, trong khi Patrick và Karin là người Hà Lan. Còn phiên bản làm lại của Mỹ, hai cặp đôi này được hoán đổi thành một cặp đôi người Mỹ và một cặp đôi người Anh.
Với Speak No Evil 2024, Ben và Louise Dalton, là những người Mỹ xa xứ sống ở London, đang vật lộn với các vấn đề cá nhân, sự nghiệp và một cuộc hôn nhân căng thẳng. Paddy và Ciara (bản cũ là Patrick và Karin) vẫn rất phóng khoáng và sôi động. Họ đưa ra lời mời hào phóng đến điền trang nông thôn của họ ở Anh, hứa hẹn với gia đình Daltons về cuộc sống đồng quê thanh bình nhưng ấm cúng mà cả hai cảm thấy đang thiếu trong cuộc sống của chính mình.
Kỳ nghỉ của họ với Paddy và Ciara đi theo một mô típ quen thuộc về các gia đình tư sản bị người ngoài khủng bố. Tuy nhiên, bản làm lại tiếp cận câu chuyện theo hướng hành động và hài hước rõ ràng hơn, đặc biệt là trong cách miêu tả về những nỗ lực thoát khỏi tình cảnh bi kịch của gia đình Dalton. Sự thay đổi này dẫn đến sự thay đổi trong tông điệu, bầu không khí của toàn bộ phim, trong đó phim chuyển từ nỗi kinh hoàng tâm lý chậm rãi sang cuộc phiêu lưu nghẹt thở và đầy tính giải trí.
BÀI LIÊN QUAN
Tiền đề chung: Cái giá của phép lịch sự
Khi bộ phim gốc Speak No Evil của Tafdrup ra mắt vào năm 2022, phim đã được giới phê bình khen ngợi vì khám phá các chuẩn mực xã hội của Bắc Âu, nơi phép lịch sự là một chuẩn mực, luật bất thành văn nhưng cũng là tấm khiên nhằm che giấu những cảm xúc đôi khi khó chịu và bất mãn. Tafdrup giải thích: “Người Scandinavia bị chi phối mạnh mẽ bởi các quy ước xã hội. Họ được dạy phải kìm nén cảm xúc thực sự của mình và duy trì vẻ ngoài lịch sự. Điều này cũng tạo ra không ít sự ngượng ngùng trong cuộc sống thực”.
Sự do dự, chần chừ việc rời đi của Ben và Louise bắt nguồn từ mong muốn không làm mất lòng chủ nhà, mong muốn lịch sự và tránh xung đột, ngay cả khi chủ nhà của họ ngày càng trở nên kỳ quặc và bí ẩn. Patrick và Karin lợi dụng sự lịch sự này để thao túng khách của họ, thậm chí đảo ngược tình thế để khiến Ben và Louise phải xin lỗi vì sự khó chịu của chính họ.
Sự lưỡng lự của các nhân vật chính trong bản gốc là một lời bình luận có chủ đích về các chuẩn mực văn hóa và xã hội. Bộ phim sử dụng câu chuyện của gia đình Dalton để phê phán các chuẩn mực xã hội coi trọng phép lịch sự hơn sự an toàn cá nhân, minh chứng rằng việc tuân thủ cứng nhắc các chuẩn mực có thể dẫn đến hậu quả tàn khốc, cái kết khôn lường.
Ngược lại, bản làm lại của Mỹ (do James Watkins đạo diễn) đã tái hiện câu chuyện trong một khuôn khổ văn hóa khác. Phiên bản làm lại của Mỹ vẫn giữ nguyên tiền đề này nhưng đặt nó vào một bối cảnh mới. Gia đình Dalton là những người Mỹ xa nhà gặp Paddy lôi cuốn và người vợ trẻ trung Ciara của anh trong kỳ nghỉ ở Ý. Lối sống có vẻ sôi nổi và vô tư của những người chủ nhà đã dụ gia đình Dalton vào cảm giác an toàn giả tạo.
Watkins truyền vào bộ phim các yếu tố hành động và giọng điệu hài hước hơn, đạt đến đỉnh điểm là một cái kết thỏa mãn tâm lý người xem. Sự thay đổi này cho phép bộ phim giải quyết các chủ đề tương tự nhưng theo cách phù hợp hơn với các quy ước điện ảnh của Mỹ. Phiên bản Mỹ sở hữu các chuỗi hành động mạnh mẽ, tình tiết hài đen, nhịp phim nhanh và cao trào hơn hẳn so với màu phim trầm, nhịp điệu chậm chạp cùng kết thúc ảm đạm nhưng phức tạp về mặt đạo đức của bản gốc…
Cách tiếp cận mới này cho phép bộ phim phục vụ cho đối tượng khán giả rộng hơn. Các yếu tố hài hước và hành động được đưa vào phiên bản Mỹ cũng giúp tăng cường khả năng tiếp cận của bộ phim, biến câu chuyện thành trải nghiệm làm hài lòng đám đông, cân bằng giữa kịch tính với hài hước – vốn là đặc trưng của nhiều bộ phim Mỹ.
Xem thêm
• [Review phim] “Emily in Paris 4”: Điểm giao giữa lãng mạn, phù phiếm và chuyện thường ngày
• [Review Phim] “Đi Giữa Trời Rực Rỡ” – Chuyện tình nàng nàng Lọ Lem và chàng “tổng tài” phố núi
• [Review phim] Conan Movie 27: Sức hút đến từ sự kết hợp hài hước và ăn ý của bộ ba nam chính
Vai trò của những đứa trẻ và cái kết đậm chất Mỹ
Phiên bản chuyển thể của Mỹ cũng có những thay đổi lớn đối với các nhân vật trẻ. Watkins đã đưa Ant và Agnes lên tầm cao mới, biến chúng từ những đứa bé ngây thơ trong bản gốc thành những đứa trẻ tiền thiếu niên. Sự thay đổi này đẩy hai đứa trẻ vốn là những nạn nhân thụ động của bản gốc thành những người tham gia tích cực vào cuộc đấu tranh sinh tồn của gia đình và chính mình.
Ant, cố gắng cảnh báo du khách về mặt tối của vợ chồng Paddy, tìm cách nói với Agnes về các mối nguy hiểm rình rập và chứng minh khuyết tật của bản thân không phải là bẩm sinh. Còn Agnes, cô bé mới lớn mắc chứng rối loạn lo âu cũng góp phần tìm ra chân tướng thực sự của gia đình chủ nhà.
Trong phiên bản Đan Mạch, những đứa trẻ nhỏ hơn với sự yếu đuối của chúng lại được tận dụng để làm tăng thêm yếu tố gây sốc, tuyệt vọng. Bộ phim gốc kết thúc bằng một chi tiết thảm khốc với cô bé Agnes đã mô tả trọn vẹn sự tàn bạo của những người chủ nhà. Lựa chọn khắc họa những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn của Tafdrup làm nổi bật sự bất lực tột cùng của chúng, khiến cho cao trào của bộ phim trở nên rùng rợn, ám ảnh.
Cái kết đau thương của bộ phim Đan Mạch mở ra khi Ben phát hiện ra thi thể của những nạn nhân trước đó và bằng chứng về tội ác khủng khiếp của những người chủ. Để không khiến Louise hoảng sợ, anh quyết định tạm thời che giấu sự thật nghiệt ngã này với vợ. Nhưng cũng chính sự quan tâm này của anh khiến Louise vẫn không hề hay biết về mối nguy hiểm sắp xảy ra. Cuối cùng, cả hai phải trả giá cho phép lịch sự của mình khi bị ép vào một mỏ đá và bị hành quyết trong im lặng.
Ngược lại hoàn toàn, phiên bản Mỹ, mặc dù vẫn giữ nguyên cốt truyện kinh dị, đã làm dịu đi một số yếu tố gây sốc và đem tới phần kết thiên về hành động và có hậu hơn. Ở đây, Agnes biết được bản chất nham hiểm của những người chủ thông qua Ant và thông báo cho cha mẹ cô. Cuộc đối đầu kết thúc với chiến thắng của Ben và Louise, những kẻ chủ nhà bị tiêu diệt, và cả Agnes và Ant đều sống sót.
Cả hai phiên bản Speak No Evil đều chinh phục người xem bởi quang cảnh vùng quê hẻo lánh, rợn ngợp, nhưng không kém hùng vĩ, nên thơ. Phim không sử dụng những pha hù dọa, giật gân mà thay vào đó, khéo léo xây dựng sự căng thẳng, lôi kéo người xem vào cuộc khám phá chậm rãi về nỗi ám ảnh. Tập trung vào gia đình Dalton, Speak No Evil đan xen những góc nhìn chiêm nghiệm về lòng tin, tính nam độc hại và các vấn đề xã hội phức tạp, mang đến cho khán giả trải nghiệm điện ảnh đáng suy ngẫm.
Nhóm thực hiện
Bài: Hoàng Thúy Vân
Ảnh: Tổng hợp